Thứ Hai, 8 tháng 11, 2010

Chàng lùn 1,2 m trở thành hướng dẫn viên nổi tiếng

Từng bị coi là kẻ bỏ đi, nhưng Đinh Văn Phú đã vượt qua những dị nghị, trở thành hướng dẫn viên du lịch cho khách nước ngoài và là người đầu tiên của Việt Nam được mời dự đại hội của Hiệp hội người lùn tại Mỹ.

Sống một mình trong ngôi nhà khoảng 3m2 ở phố Hàng Cót (Hà Nội), nguồn thu nhập chính của anh Phú (53 tuổi) là từ quán nước nhỏ có tên "Đi khắp muôn nơi".

Sinh ra trong một gia đình có 6 anh chị em, tất cả đều lành lặn, riêng Phú tay chân ngắn cũn, đầu to thân nhỏ. 10 tuổi cậu mới được tới trường, nhưng đó cũng là thời khắc bắt đầu những chuỗi ngày khó khăn bởi Phú nhận ra mình không giống bạn bè cùng trang lứa.

"Bạn bè chọc ghẹo, cướp tập vở, mắng tôi là dị nhân, chỉ biết bú mẹ chứ học hành gì. Tôi tủi thân lắm, muốn cãi lại, nhưng cuối cùng thì đành im lặng bước đi", ông Phú ngậm ngùi kể lại.

Mặc cho bạn bè đàm tiếu, trêu ghẹo, Phú vẫn học hết lớp 12 và ước mơ được bước vào giảng đường đại học, được làm một kỹ sư giúp ích cho đời. Thế nhưng, ước muốn cháy bỏng ấy lại bị dập tắt bởi cậu không đủ chiều cao, cân nặng.

Ngoài công việc bán nước, Đinh Văn Phú còn là hướng dẫn viên cho bạn bè nước ngoài đến Việt Nam. Ảnh: Hoàng Thùy.

Không đầu hàng số phận, Phú đi khắp nơi xin việc và cuối cùng được nhận làm thư ký cho một xưởng sản xuất tăm tre của những người tàn tật. Nhưng công việc không như mong đợi, Phú bỏ việc, trở về làm đủ thứ nghề, từ bán thuốc dạo đến giao báo cho các hộ gia đình. Năm 1992, được sự giúp đỡ của anh em, Phú mua được một mảnh đất nhỏ ở phố Hàng Cót rồi ra riêng, bắt đầu cuộc sống tự lập.

Phú mở một quán nước và chính quán này đã cho anh cái duyên được làm quen với Jim (người Canada), sau này là người đầu tiên dạy anh học tiếng Anh. Jim hay đến quán uống nước và đã mua sách tặng Phú, đồng thời chỉ cho anh kiến thức cơ bản. Được vài tháng Jim phải về nước với lời hẹn "nếu cậu mà quên những gì tôi dạy thì tôi không kết bạn với cậu nữa".

Không muốn mất một người bạn tốt nên Phú cố gắng học tiếng Anh chăm chỉ. Sự ham học ấy đến tai cô giáo Nguyễn Thị Thái (ĐH Quốc gia Hà Nội). Cô đã tìm đến quán nước, rồi động viên Phú theo học lớp tiếng Anh do cô dạy. Ban đầu cô cho con trai đến đón Phú đi, đưa về. Sau này, khi con trai vào đại học, cô lại quyên góp tiền để Phú thuê xe ôm đến lớp.

Những ngày đầu đi học, Phú lo sợ vì mình là người khuyết tật, lại lớn tuổi, làm sao có thể theo kịp các thanh niên năng động. Hiểu được nỗi băn khoăn đó nên trong tuần đầu, cô Thái để anh ngồi nghe cho quen, sang tuần thứ 2 mới bắt đầu gọi phát biểu ý kiến. Được cô và những sinh viên trong lớp giúp đỡ, Phú dần theo kịp chương trình học. Anh có thể đọc, viết được theo bài giảng của cô.

Vậy là ngoài giờ học trên lớp của cô Thái, những lúc rảnh rỗi hay khi quán nước vắng khách, Phú đều đem sách ra học. Anh còn đi dạo hồ Gươm, bắt chuyện với khách Tây để luyện nói. Sự khổ luyện ấy đã được đền đáp khi nhiều khách nước ngoài đến với quán nước nhỏ của anh. Họ mời anh đi du lịch cùng và chú lùn đã nghiễm nhiên trở thành hướng dẫn viên du lịch.

Hàng ngày, một mình ông lũn cũn dọn đồ ra, đêm đến lại dọn vào nhà. Ảnh: Hoàng Thùy.

6 năm đi học tiếng Anh, Phú chịu nhiều điều tiếng. Không ít kẻ xấu miệng đã rỉ tai nhau "thằng lùn đi học đấy". Nghe được những lời ấy Phú tủi thân, tưởng như không vượt qua nổi. Nhưng rồi anh lại tự trấn an "mình phải cố gắng để sống, hãy bỏ ngoài tai tất cả mọi chuyện".

"Nơi đầu tiên tôi đưa các bạn nước ngoài đi du lịch là Sapa (Lào Cai). Sau đó là TP HCM, Nha Trang, Việt Bắc... Đến nơi nào tôi cũng thử các món ăn đặc trưng và tìm vài món đồ nhỏ làm lưu niệm. Vì vậy, những món ăn của Việt Nam tôi gần như biết được hết. Tất cả đều nhờ vào người bạn Jim của tôi", anh Phú chia sẻ.

Anh kể, chuyến du lịch đầu tiên ở Sapa là Jim rủ đi cùng. Phú giúp các bạn hiểu hơn về những danh thắng ở đây, còn các bạn thì giúp anh đi lại nhanh hơn. "Chân tôi ngắn, đi ba bước mới bằng họ đi một bước. Có những lúc họ thay nhau cõng tôi hoặc bắc tay giúp tôi bước qua những con suối", Phú cười.

Sau lần đi đầu tiên, bạn bè ngoại quốc biết đến Đinh Văn Phú nhiều hơn. Người ta tò mò vì một chú lùn biết nói tiếng Anh, một chú lùn đã lên đến đỉnh Fanxifan và viết tên mình lên đó. Những lời mời làm hướng dẫn viên cho những chuyến đi dài ngày cũng tăng dần. Anh Phú cho biết, mỗi chuyến đi ngoài việc thăm thú, được trau dồi ngoại ngữ, anh còn học thêm được nhiều điều. Đó là sự thân thiện, là kiến thức và văn hóa của các nước.

Hè năm 2008, “chú lùn” Đinh Văn Phú được mời làm nhân vật chính trong chương trình truyền hình “Người đương thời” để kể về chuyến chinh phục đỉnh Fanxifan. Cũng nhờ chương trình này, Hiệp hội người lùn ở Mỹ đã biết đến chú lùn "đi khắp muôn nơi" và gửi thư mời anh dự đại hội thường niên lần thứ 52 tại New York.

"Sau này, tôi muốn trở thành giáo viên dạy tiếng Anh cho hiệp hội người lùn ở Việt Nam. Và nếu điều kiện cho phép, chúng tôi cũng muốn có một văn phòng dành riêng cho những người lùn Việt Nam", anh tâm sự.

Hoàng Thùy - vnExpress

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét